Gương mặt hốc hác, thân hình gầy gò vì thiếu ăn. Không thịt, không cá, bữa ăn sang nhất của Nguyễn Hùng Mạnh là rau luộc, nhưng nhiều hôm không có tiền, rau hay trứng em cũng phải xin của hàng xóm hoặc ăn mì gói. Điều duy nhất mà cậu học trò này “giàu có” chính là nghị lực.
Những ngày này, trong căn phòng trọ nóng hầm hập ở Bình Hưng Hòa A, Q.Bình Tân, cậu học trò Nguyễn Hùng Mạnh, học sinh Trường THPT Tây Thạnh (Tân Phú, TP.HCM) đang nuôi ước mơ vào giảng đường đại học. Nhưng nỗi sợ đứt gánh giữa đường cũng luôn bủa vây lấy em.
Nhiều đêm khóc một mình vì nhớ mẹ
Cuộc sống không hạnh phúc, ba rượu chè suốt ngày nên ba mẹ ly thân. Mẹ bỏ quê (Hà Nam) dắt theo Mạnh vào TP.HCM mưu sinh. Trong tay không có tài sản gì, cũng không có việc làm, vì cuộc sống 2 mẹ con quá khó khăn nên Mạnh được một cơ sở bảo trợ xã hội ở Q.Bình Tân nhận vào cưu mang.
Với cậu học trò học lớp 5 ngày ấy, đó là thời điểm không hề dễ dàng. Vào nơi xứ lạ quê người, lại phải rời xa mẹ sống trong cơ sở bảo trợ xã hội, thời gian đầu, cứ đêm đến là Mạnh khóc một mình vì nhớ và thương mẹ.
Mạnh kể: “Đó là lần xa mẹ đầu đời của em. Đứa trẻ nào cũng muốn ở với mẹ, nhưng do hoàn cảnh nên em đành chấp nhận. Ở trong đó nhiều đêm không ngủ được thì thường em sẽ nhớ về gia đình và khóc một mình. Nhưng em chỉ khóc một chút rồi thôi, em thấy nếu mình cứ khóc như thế thì mẹ sẽ khổ hơn nữa nên em dặn lòng phải mạnh mẽ lên”.
Thường trẻ con vô lo vô nghĩ, nằm xuống là ngủ, nhưng với Mạnh thì nhiều đêm không ngủ được. Cậu học trò ấy giãi bày: “Lúc đó dù còn nhỏ, nhưng em đã hiểu nhiều chuyện, hiểu về hoàn cảnh của gia đình, hiểu được mẹ mình khổ như thế nào nên em suy nghĩ nhiều và cũng vì thế mà không ngủ được. Nhưng em ghi vào trong tâm một câu là giờ nếu mình khóc cũng sẽ không thể làm gì được, thôi cứ cố gắng đi”. Sau đó 2 năm thì anh trai từ quê cũng vào cơ sở bảo trợ ở chung, có anh có em nên Mạnh đỡ cảm giác nhớ người thân.
Mẹ của Mạnh đi làm giúp việc nhà và được người ta thương nên cho ở lại, vì thế thời gian đầu đỡ khoản tiền thuê trọ. Khi anh trai của Mạnh đậu đại học, mẹ phải ra thuê trọ để 2 mẹ con cùng sinh sống, lúc này Mạnh vẫn đang ở trong cơ sở bảo trợ xã hội.
Bữa ăn sang nhất là… rau luộc
Cách đây vài tháng, vì lịch học cuối cấp quá nhiều, nên Mạnh phải chuyển ra ở trọ để thuận tiện cho việc ôn bài. Do mẹ làm việc ở TP.Thủ Đức và không có phương tiện đi lại nên mẹ và anh trai ở trọ tại TP.Thủ Đức, còn trường của Mạnh lại ở Q.Tân Phú, vì thế mà cậu học trò đành một mình ngậm ngùi thuê trọ tại Q.Bình Tân (đoạn giáp ranh với Q.Tân Phú) để đi học cho tiện.
Với thu nhập ít ỏi từ công việc giúp việc nhà, vừa lo cho anh trai của Mạnh học đại học, lại phải đóng tiền trọ ở 2 nơi nên đã khiến cho mẹ của Mạnh kiệt sức. Cuộc sống của 3 mẹ con đều rất eo hẹp, mỗi tháng ngoài 700.000 đồng tiền nhà trọ, Mạnh chỉ còn khoảng 500.000 đồng để trang trải tất cả mọi thứ.
Ở thành phố đắt đỏ này, một ngày chỉ khoảng 15.000 đồng vừa tiền ăn, tiền xe đi học và các khoản chi phí khác… chúng tôi không thể hình dung được cậu học trò ấy đã sống như thế nào. Nhìn xung quanh căn phòng trọ chật hẹp, chẳng có gì ngoài những thùng mì gói loại rẻ tiền đã dùng hết.